Hoài Bão Và Tình Yêu
Phan_13
“Vậy chắc Kim Anh sẽ rất thích, anh lấy cho em ấy đi”.
An tháo vòng đưa cho Quân rồi háo hức quay ngay sang Hà, tranh thủ học hỏi kinh nghiệm: “Mày bắn tiếng anh kinh thật, làm tao bất ngờ quá”.
“Có gì đâu. Cứ tiếp xúc nhiều với tây nhanh tiến bộ lắm. Mấy em bé bán báo hay mấy cô hàng bánh ở bờ Hồ cũng bắn chuyện như gió ý chứ”.
“Em thanh toán cho anh nhé”. Quân đưa cho Hà hai chiếc vòng.
“Hở”. An ngạc nhiên.
“Một cái cho em, một cái cho Kim Anh”. Quân không nhìn An, điềm nhiên nói.
“Thôi không phải trả công cho em đâu. Em không biết dùng mấy thứ này”. An níu tay Quân.
“Mày nhận đi. Vòng này được mệnh danh là “vòng tình ái đấy”. Đảm bảo đeo vào sẽ câu được vài con cá to”. Hà cười đầy hàm ý, nhanh nhẩu cầm tiền ra chỗ thanh toán.
“Vòng tình ái?”. An phá lên cười. “Anh tặng em không sợ mình sẽ thành cá sao?”.
“Chính vì muốn thành cá nên anh mới tặng em đó chứ”. Quân nương theo câu hỏi của An trả lời.
An cười hì hì: “Em cảm ơn anh nhé. Nhưng lần sau đừng làm thế, em không thích đâu”.
“Làm gì có lần sau. Vì anh đã thành cá tặng em rồi mà”. Quân không buông tha.
“Lúc đó có lẽ em đã thành món cá hấp ấy cái đuôi của anh rồi cũng nên”. An giả vờ thở dài.
Quán mỗi lúc một đông khách. An thấy mình không nên ở lâu nên chào Hà, kéo Quân ra về. Hà vẫy vẫy tay chào cô, lòng thầm nghĩ: “Con bé này vẫn ngố như trước, có con cá to thế mà không biết”.
Không hiểu Quân dẫn An lòng vòng thế nào mà mãi vẫn chưa về chỗ gửi xe.
“Mình đi nhầm đường rồi anh ạ. Nếu đi nữa sẽ ra lăng Bác mất”.
An chỉ tấm biển đề “Điện Biên Phủ” nói với Quân.
Một nụ cười chậm rãi lướt trên mặt anh. Thực ra, là Quân cố ý mà. Ở bên cạnh cô ấy lâu hơn một chút, vô tình đưa cô ấy đi dạo ở những nơi lãng mạn một chút, chẳng phải là cách tấn công thầm lặng mà rất hiệu quả sao. An lại là một cô gái ưa hoạt động, đi bộ vài km thế này cũng chẳng ảnh hưởng gì.
Trong bụng hả hê là vậy, nhưng ngoài mặt Quân tỏ vẻ ăn năn: “Mình đã đi xa thế rồi sao?”, rồi lại làm ra điều tiếc nuối: “Lâu rồi anh không có thời gian lên đây, hôm nay tiện đường mình đi dạo luôn nhé, cũng không xa chỗ để xe lắm đâu”.
Câu này nghe quen quá, thật giống cách nói của Minh. An thông cảm với Quân, anh có rất ít thời gian rỗi, cô liền gật đầu: “Hazz, em đành giao phó tính mạng của em cho anh vậy. Đường ở đây em không rành lắm”.
Trước đây, An cũng luôn phó mặc việc tìm đường cho Minh. Con đường từ bờ Hồ, qua lăng Bác đến hồ Tây, cô đã đi cùng bạn bè hàng chục lần. Chỉ có Minh mới hay dẫn cô đi lòng vòng theo những con đường trong thành cổ. Mỗi lần đi với cậu lên lăng Bác, cô lại biết thêm một địa điểm mới. Cái cảm giác ấm áp, yên bình khi cô ngồi sau xe cậu, thong dong qua những con đường xanh rợp bóng cây cổ thụ tưởng như đã lùi về quá khứ nay lại chợt ùa về. Sự rạn nứt trong tình bạn giữa cô và Minh vẫn luôn là một cái gì đó nhức nhối, không sao xóa nhòa được.
Hôm nay, An mặc váy dài kết hợp với áo len mềm. Con gái luôn có xu hướng nữ tính hóa, điều đó được minh chứng rõ nhất với một cô gái từng tôn thờ phong cách thời trang bụi bặm và nghịch ngợm như An. Những cành cây lòa xòa vào nhau, như cùng khiêu vũ theo mỗi nhịp bước của cô. Một thanh niên tuấn tú, một cô gái dịu dàng sánh bước bên nhau khiến không ít anh lính trẻ đang làm nhiệm vụ canh gác phải xao nhãng công việc vì ghen tị.
Cơn gió nhè nhẹ đưa một vài chiếc lá vàng trôi bồng bềnh trong không trung. An giơ tay lên, nhẹ nhàng bắt lấy một chiếc.
“Hơn một năm rồi em mới đi dạo ở đây đấy”. Cô giữ chiếc lá ngang tầm mắt, xoay xoay chiếc cuống trong tay.
“Thế lần cuối cùng, em đến đây với ai?”
“Một người bạn thân”.
An nói xong, mím môi hít một hơi thật sâu rồi thở hắt ra, ánh mắt và giọng nói có phần xa xăm.
“Minh à?”. Chính Quân cũng không hiểu tại sao mình lại nhắc đến cái tên này.
“Minh?”
An nhướn mày, quay sang anh. Quân hai tay xỏ túi quần, đôi mắt sáng ngời của anh đang nhìn cô với một vẻ rất khó đoán.
“Anh biết Minh?”.
An thả chiếc lá trong tay ra, liền ngay đó một cơn gió vô tình lướt đến, chiếc lá rơi xuống nền đường, phát ra một âm thanh khô khốc.
“Anh không biết cậu ấy”.
Quân chỉ nhếch miệng, mắt anh nhìn theo chiếc lá vừa rời tay An.
“Vậy tại sao anh...?”. An ngập ngừng.
“À, em từng kể cho anh nghe về cậu ấy và...anh đoán”. Quân cười.
“Ở đâu ?”, “Bao giờ ?”. Đầu An đang kết một tràng bóng bay bằng dấu hỏi.
Quân không muốn nhắc lại những chuyện An muốn chôn giấu. Chỉ là, muốn biết phản ứng của cô ấy ra sao.
Vờ như không để ý nét mặt của An, anh ung dung khoanh tay rồi nói: “Hôm em say ở nhà anh, em đã tin tưởng kể hết mọi chuyện cho anh mà”.
“Bụp, bụp, bụp”, tràng bóng bay trong đầu An nổ tung, xém chút nữa thì cô va vào thân cây to trước mặt.
“Đúng là cái miệng làm tội cái thân”.
Hóa ra ánh mắt đầy ẩn ý của anh mỗi lần nhìn cô, là thế này: “Này bé con, chuyện gì của em ta cũng biết đấy”.
Đau khổ làm sao khi cô ra sức tìm cách chạy trốn, không trốn được thì cố gắng phản công lại, để rồi tự phơi bày những điều riêng tư nhất cho anh. “Không biết hôm say đó mình lảm nhảm những gì. Anh ta có dùng nó để uy hiếp mình?”.
Nở một nụ cười nồng ấm nhất có thể, cô liến thoắng: “Hì hì. Người say nói năng không đầu không cuối, anh đừng để ý làm gì”.
Một giây trôi qua, Quân choáng váng. Nụ cười của An giống như ánh mặt trời buổi ban mai vậy.
Anh nhớ đến nét mặt buồn bã và cơ thể mềm nhũn của cô trong cơn say. Giá như lúc nào cũng làm cô ấy cười thì thật tốt biết bao.
Anh chỉ vô tình buột miệng, còn cô, có thể dễ dàng nhận thấy, không muốn chia sẻ bất kì điều gì cho anh. Ý nghĩ đó khiến Quân thoáng buồn.
“Ừ. Chuyện không đầu không cuối, nhưng lúc cần vẫn có thể dùng đến”. Hướng ánh mắt ranh mãnh về phía An, Quân điềm nhiên nói.
“Cái gì? Anh không định tống tiền em đó chứ”. An xịu mặt.
“Cũng có thể. Biết đâu đấy”.
Quân bắt đầu châm chọc. Dạo này, An không còn né tránh tranh luận với anh và những cuộc đối đáp với cô khiến anh luôn thấy rất vui.
“Người thông minh như anh lẽ nào phải dùng thủ đoạn đó”.
“Câu này anh nên hiểu là khen hay chê?”.
“Người thông minh như anh mà lại không hiểu à?”.
“Tất nhiên, người thông minh thì luôn biết cách chọn lọc thông tin một cách thông minh”.
“Tự nhận mình thông minh trước mặt người khác thì không phải người thông minh đâu”.
An quay hẳn người sang phía Quân, cô đang cười. Gió thổi nhẹ làm bay bay tà váy của cô. Một cơn mưa lá vàng đổ ào xuống, dưới ánh đèn đường lung linh tạo nên một cảnh tượng vô cùng đẹp mắt.
Lông mày Quân nhếch lên một cách vui vẻ. Hôm nay, cô đã tặng anh khá nhiều sự gần gũi bất ngờ. An đang dần bình thường hóa mối quan hệ với anh, thậm chí cách đáp trả của cô cũng rất ngọt ngào. Cô bộc lộ sự đáng yêu không che giấu cảm xúc trước mặt anh nữa. Đấy chẳng phải là tín hiệu cho thấy khoảng cách giữa họ đang dần thu hẹp sao? Đến lúc này thì nên thay đổi chiến thuật.
Đi song song bên cạnh An, Quân nhẹ giọng hỏi: “ Em có biết thế mạnh của em là gì không?”.
An lắc lắc đầu.
“Đó là em không ngại mình nói sai”. Quân cười.
“Sao ạ?”. An tỏ ý không hiểu.
“Ừ. Căn bệnh khiến nhiều người không nói được là không dám nói vì sợ nói không đúng. Em cứ để ý xem, kể cả người nước ngoài cũng vậy, họ nói tiếng việt có chuẩn đâu mà em vẫn hiểu được đại khái đó. Tiếng anh cũng vậy, cũng không cần chuẩn ngữ pháp, họ cũng hiểu được”. Quân từ tốn giảng giải.
“Em có nghe cô giáo bảo vậy, chỉ là nó thành thói quen rồi, nếu nói không có câu cú thì lại thấy khó nói”.
“Trước hết em nên sửa lại phát âm của em đã, em phát âm chưa chuẩn đâu, nó sẽ làm em không nghe được, và em nói người khác cũng không hiểu được”.
An lại gật đầu. : “Lẽ ra anh nên đi làm thầy giáo mới đúng”.
Chương 17
“Ừ, chí ít anh cũng là thầy của em mà”. Quân cười tủm tỉm.
An nhìn anh vui vẻ: “Anh tự học tiếng anh hay có ai dạy không ạ?”.
“Một người bạn của anh bên chuyên ngữ nói cho anh phương pháp học, và anh mày mò học theo. À, mà đến chỗ gửi xe rồi, đứng đây chờ anh nhé”.
An ngoan ngoãn gật đầu, đứng chờ. Dáng Quân cao lớn, bước đi vững chãi, tự tin, dù anh không quay đầu lại, cũng cho người ở phía sau một cảm giác ấm áp, an toàn.
Hình như, ác cảm ngày xưa của cô với anh đã hoàn toàn biến mất.
Anh là tuýp đàn ông phong độ, có tài, tâm lý và không ngại việc nhà, đặc biệt là nấu ăn rất khéo, một hình mẫu mà cô luôn nhận thấy là hiếm có khó tìm ngày nay. Trong lòng An thầm ngưỡng mộ anh. Ở anh hội tụ tất cả những điều mà một cô gái ao ước về người trong mộng của mình.
Hà Nội vào buổi tối rất tuyệt. Những mái nhà, những biển hiệu, những hàng cây rực rỡ với muôn vàn ánh điện sáng nhấp nháy.
Quân mỉm cười hạnh phúc. Anh ít có cơ hội được đèo cô, càng ít khi trò chuyện thoải mái với cô. An không còn vẻ khách sáo như trước đây nữa. Giữa họ chưa bao giờ có sự thân mật như thế này. Anh thấy tim mình đập mạnh, ước sao thời gian trôi thật chậm.
Trước đây, cũng không ít lần anh xao xuyến trước một bóng hồng nào đó. Tiếc rằng, nếu không phải quá thông minh sắc sảo thì cũng là một cô gái quá yểu điệu thục nữ. Thế cho nên, những mối tình tưởng như sắp vắt lên vai, lại rơi tuột khỏi tay. Chỉ đến khi gặp An, anh mới biết thế nào là rung động, rung động đến nhức nhối vì một ai đó.
“Chờ cô ấy tốt nghiệp đã, giờ vẫn chưa phải lúc”. Quân tự nhủ lòng.
Dù anh rất muốn đứng trước mặt bố mẹ, tự hào giới thiệu rằng: “Cô ấy là người yêu của con”, rất muốn mỗi khi bạn bè tụ tập, có thể nắm tay cô ấy cùng đi, rất muốn đường đường chính chính quan tâm đến cô ấy. Nhưng nếu quá vội vàng, anh sợ cô sẽ chui vào thế giới của mình. Và lúc đó, không phải là anh đứng từ bên ngoài nhìn vào khu vườn kính nữa mà là nhìn vào hầm băng.
An bao phủ quanh mình một tấm kính đa màu. Người này đứng góc này, sẽ nhìn cô ấy như thế này, đứng góc kia, sẽ nhìn cô ấy ra thế kia. Quân nghĩ rằng mình may mắn bởi ngay từ đầu anh đã đứng ở phiến kính trong suốt. Anh có thể nhìn rõ thế giới nội tâm của cô, nhưng lại bị tấm kính ấy cách trở.
Anh không muốn mình phá tan tấm kính ấy mà tiếp cận thế giới của cô. Anh mong rằng, cô sẽ thừa nhận anh, mở cửa cho anh, chia sẻ với anh về thế giới ấy.
Ngồi sau xe Quân, An khoan khoái ngắm nhìn con phố bà Triệu. Vẻ đẹp ấy cô đã ngắm nhìn nó biết bao lần mà sao hôm nay lại thấy lung linh, ấm áp đến thế.
Thực ra, cái sóng sánh muôn màu ấy chỉ có đôi mắt những người đang yêu mới cảm nhận được. Có điều, một người thì “tình trong như đã”, còn một người vẫn “mặt ngoài còn e”. Ánh đèn lấp lánh như cũng đang mỉm cười cầu chúc cho đôi bạn trẻ.
Ba tháng sau.
Quân dong xe vào nơi để xe.
“Anh Quân, anh Quân”.
Anh sững lại, không dám tin vào mắt mình.
Cô gái anh thương nhớ đang chạy về phía anh, tay giơ lên cao vẫy vẫy, nụ cười rạng rỡ như hoa. Vẫn mái tóc dài bồng bềnh, vẫn khuôn mặt hiền hòa đáng yêu, cô đã gầy đi rất nhiều, nét bầu bĩnh đã thay bằng vẻ xinh đẹp, duyên dáng. Cô mặc một chiếc áo phông màu cam bó, quần dài ngang bắp chân.
Cô đã đứng trước mặt anh, khuôn mặt hiện lên sự vui mừng khôn xiết. Quân đứng nhìn cô một hồi mới nhoẻn miệng cười:
“An, em xinh ra nhiều quá. Suýt nữa anh không nhận ra”.
An cười lớn, dáng điệu cô vừa uyển chuyển, vừa tự tin: “Anh Quân cũng đẹp trai lên nhiều đó. Anh vừa đi làm về à?”.
Quân gật đầu: “Em về lúc nào?”.
“Em về đêm qua”.
An đáp, môi vẫn nở nụ cười rạng rỡ. Cô nói mai mới về, muốn làm ọi người bất ngờ một chút.
Chưa bao giờ Quân thấy An vồn vã như vậy, cô mừng rỡ khi thấy anh, cảm giác đó vừa ngạc nhiên, vừa vui sướng.
“Anh Quân, em đây mà. Anh nhìn gì dữ vậy”. An huơ huơ tay trước mặt Quân.
“Ồ, anh vẫn không tin là em đã về”.
An mím môi cười, hai tay cô chắp đằng sau, làm bộ nghiêm mặt : “Anh Quân không thích em về rồi”. Rồi cười hì hì. Quân thích phong cách của cô lúc này.
“Em định đi đâu hả?’. Quân hỏi
“Em định đi siêu thị sắm ít đồ dùng, tiện thể mua thức ăn buổi tối nữa. Hôm nay anh và Kim Anh là khách mời đặc biệt”.
“Để anh đưa em đi nhé”.
“Anh vừa đi làm về mà, không mệt sao”.
“Em mới về, anh có rất nhiều chuyện muốn nghe em kể”. Quân nghiêng nghiêng đầu, làm động tác nhăn mặt, nhăn miệng rất đáng yêu.
“Thế thì tốt quá ạ”. An gật đầu, cô cũng có rất nhiều chuyện muốn kể cho anh.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện rất vui vẻ.
An cảm thấy trong việc thực tập tại Nhật của cô, Quân đã giúp đỡ cô rất nhiều. Khi xa nhà, anh cũng luôn động viên cô. Nhìn thấy anh, không hiểu sao cô thấy vui mừng khôn tả, cảm giác anh là một người vô cùng thân thuộc.
Họ ở trong siêu thị.
“Anh, nhanh lên nào”. An hớn hở kéo Quân đi.
“Úi, từ từ. Phải lấy giỏ đựng đã chứ”. Quân cười.
“Ừ nhỉ”. An gãi gãi đầu.
“Anh để em xách cho”.
“Thôi, để anh”.
Hai người tranh nhau cái giỏ. Cuối cùng, Quân dựa vào ưu thế chiều cao đã tranh được. Họ đi lòng vòng một hồi, An tham lam vơ hết những gì cô thích.
“Anh thấy cái này ngộ nghĩnh không?”.
An giơ giơ một chiếc khăn mặt với hình gấu trúc rất đáng yêu ở góc phải. Trông cô hồn nhiên như một đứa trẻ. Chỉ với người quen thân mới thấy bộ mặt đáng yêu đó của cô.
Quân một tay tì vào bệ hàng, một tay xách giỏ, nhìn cô lựa chọn đồ nãy giờ, anh gật gật đầu. Cô cười tít mắt, cho vào giỏ rùi lại chắp hai tay đằng sau, dáng bộ khoan thai đi trước, Quân thong thả theo sau.
Họ đi đến khu ẩm thực. An cầm túi bánh bao lên xem xét, Quân hơi cúi xuống nhìn, hai cái đầu chụm vào nhau khá thân thiết.
“Anh Quân, anh cũng mua hàng ở đây à”.
Hai người ngước mắt nhìn lên. Một cô gái dong dỏng cao, tóc dài lượn sóng, thân hình như người mẫu và khuôn mặt rất bắt mắt đang tiến về phía họ. Vừa đến gần, cô không ngại ngùng bám lấy tay Quân đầy tình cảm.
“Minh Hà, chào em”.
Quân mỉm cười rồi khẽ lách tay ra nhưng cô nàng không cho anh cơ hội.
Tay An vẫn cầm gói bánh bao, trố mắt ra nhìn. Cô gái quả thực rất duyên dáng, giọng nói dịu dàng, làn da trắng ngần, cách trang điểm tự nhiên làm toát lên vẻ nhu mì của khuôn mặt. Nhìn ánh mắt cũng có thể thấy cô ấy rất thích Quân.
Tay Minh Hà vẫn không rời khỏi tay Quân, nhìn thấy An, cô hơi nhăn mặt lại. Lúc nãy, cô thấy họ đứng rất gần nhau.
Cô nhìn Quân tỏ ý hỏi rồi đảo mắt về phía An: “Anh Quân?”.
Quân chưa kịp nói gì đã thấy An tuôn một tràng: “Ồ, chào chị. Em chỉ là… hàng xóm của anh Quân thôi. Anh Quân và chị nói chuyện đi, em đi xem hàng đây. Lát gặp lại anh chị sau ạ”.
Nói rồi mỉm cười, bỏ gói bánh bao lại, lách qua hai người, xách giỏ đi thẳng, không để ý đến vẻ mặt tối sầm của Quân. “Cái gì mà em chỉ là hàng xóm”. Câu nói vô tình của An làm anh khó chịu.
“Anh Quân, cô ấy thực là hàng xóm nhà anh đó chứ”. Minh Hà lắc lắc tay Quân tỏ ý nghi ngờ.
Quân khẽ gật đầu, mắt có vẻ hơi tối, anh gỡ tay Hà ra, rồi nói: “Em đi với ai?”
“Em đi một mình”. Minh Hà đáp, tỏ ý muốn anh đi cùng.
“Thế à, em đi xem hàng đi, gặp em sau nhé”. Rồi anh chạy theo hướng An đi lúc nãy, để Minh Hà đứng tần ngần đằng sau.
An đứng cách đó vài gian hàng. “Chị ấy thật xinh đẹp”. An vừa có cảm giác ngưỡng mộ, vừa thấy rất khó chịu. Trông họ tình cảm quá, nếu không có gì tại sao lại thân thiết thế được.
“Em mua cái này à”. Quân đã đứng sau cô.
“Ơ, anh không đi cùng chị ấy ạ”. An quay đầu lại.
“Sao phải đi cùng, cô ấy chỉ là…”
“Chị ấy thật xinh đẹp. Trông hai anh chị rất xứng đôi”.
Mặt Quân sa sầm, anh gắt lên: “Cô ấy không phải bạn gái anh”.
An giật mình: “Không phải thì thôi, làm gì mà gay gắt thế”. Nghĩ vậy nhưng nhìn bản mặt Quân, cô tỏ vẻ ăn năn: “Nếu không phải thì em xin lỗi”. Quân không nói gì, quay lưng xách giỏ đi. An nhún vai rồi chạy theo.
Từ lúc đó cho đến khi về nhà, Quân có vẻ không vui. Kể cả trong bữa cơm, anh cũng chỉ cười cười tham gia câu chuyện cho có lệ. An lâu lắm không gặp Kim Anh, chuyện trò cứ nổ như ngô rang nhưng cô vẫn nhận thấy sự trầm tư khó hiểu của Quân. “Mình không làm gì sai đó chứ?”
An đâu có biết câu nói vô tình và sự vui mừng tác hợp của cô khiến Quân rất buồn. Anh vừa nhe nhóm tia hi vọng khi thấy cô và anh trở nên gần gũi hơn thì lại bị cô dội gáo nước lạnh. Rốt cuộc, trong lòng cô, anh mãi chỉ là “hàng xóm” thôi sao?.
…………..
Hôm sau, 8h sáng An đã có mặt ở trung tâm nghiên cứu. Nhìn tòa kiến trúc thân thuộc, rất xúc động, cảm giác đi xa được trở về căn nhà thân yêu của mình. Chân nôn nóng bước lên bậc thềm. Cánh cửa tự động đã mở ra, chỉ có hai bảo vệ bên bàn gác. An mỉm cười, nhớ lại ngày đầu tiên cùng Diệp Chi lên gặp thầy.
“Trời ơi, An hả? Lâu quá mới lại thấy em, anh cứ tưởng em bỏ học lấy chồng rồi”. “Chú” bảo vệ lên tiếng đầu tiên.
“Em còn chưa có người yêu thì lấy ai được ạ”. An cười. “Cháu chào bác, em chào anh”.
Bác bảo vệ nói: “Bao giờ bảo vệ hả cháu?”.
“Dạ, khoảng giữa tháng sáu ạ”.
Nói chuyện một lúc, An xin phép lên phòng. Tầng ba khá yên tĩnh, các sinh viên đã thực tập xong. Các phòng giờ chỉ còn lại các ah chị nghiên cứu sinh và cao học.
Hồi hộp đi đến phòng 307, An bước vào qua cửa phòng thí nghiệm, nhìn sang phòng thầy, không thấy ai. Trong phòng thí nghiệm cũng không một bóng người. “Quái, mọi người đi đâu hết rồi”.
Đi qua một dãy bàn, tủ đựng hóa chất, gần đến phòng PCR, An nhìn thấy Phong đang làm thí nghiệm trong đó, lưng quay lại. Nhìn thấy bạn, An rất xúc động, chỉ muốn mở cửa, chạy vào, hét lên: “Phong ơi, tớ về rồi này”. Làm thế thì Phong sẽ giật mình mà hỏng thí nghiệm mất.
Lại nhìn khắp phòng, đã có thay đổi, tủ cấy được quay sang hướng khác, máy ly tâm thì đặt gần máy lắc, hai chiếc tủ lạnh đông cũng không còn ở vị trí cũ. Chắc chị Hoài xem phong thủy rồi sắp xếp lại đây.
Hồi mới vào, nghe anh Hòa nói, phòng này là do thầy Trịnh Anh thiết kế, An vừa xuýt xoa, vừa tiếc nuối. Thầy “siêu” như vậy, lúc làm đồ án môn học, đề tài thiết kế phòng thí nghiệm mà được thầy hướng dẫn, chắc chắn khi bảo vệ, sẽ không bị một cô giáo trừng mắt quát: “Em thiết kế phòng thí nghiệm hay trại nuôi gà” và không phải nhận một điểm B oan ức.
Chiếc bàn dài nằm giữa phòng, nơi mọi người hay tụ tập thảo luận, An bước đến và ngồi xuống. Một mình giữa phòng, những kỉ niệm hồi còn làm việc trong phòng ùa về. Box cấy thường xuyên bị chị Dung chiếm cứ, phòng PCR thì có anh Hòa, An và Phong “đóng đô”, Chi thì trung thành với khu vực điện di protein.
Trên bàn, chỉ có một quyển sổ và điện thoại của Phong. An đưa tay cầm lên xem. Trong sổ toàn là công thức, kết quả thí nghiệm. Lại cầm điện thoại lên, nhớ đến buổi chiều mình và Phong cùng đi mua. Lúc đó, cô đang có chuyện bực mình với Quân nên lúc Phong hỏi, liền chỉ bừa lấy cái điện thoại này. Hôm sau, người khen thì ít, người chê thì nhiều, Phong chỉ nói: “Em thích là được”.
Mở điện thoại ra, An ngạc nhiên. Màn hình nền có ảnh một cô gái, là Linh. “Ô, đã tiến triển tới mức này rồi cơ à?”.
Trước khi cô đi sang Nhật mấy hôm, Chi nói: “Vụ của Phong và Linh, để tao làm thay mày”. Một tháng trước nàng ta nhắn tin để lại trên face: “Đã hoàn thành nhiệm vụ”. An lúc đó đang mất ăn mất ngủ vì đề tài gặp rắc rối, đọc xong cũng không kịp nghĩ, thì ra là chuyện này.
Đến giờ An vẫn không hiểu sao Chi lại biết, nhưng có lẽ Chi là bà mối “mát tay” hơn cô rồi. Nhìn Linh cười như thế này, thật hạnh phúc.
Nghĩ đến tào tháo thì tào tháo liền xuất hiện. Màn hình báo hiệu cuộc gọi đến, là của Linh. Phòng PCR cách âm rất tốt, Phong không nghe thấy rồi.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian